Một thanh niên nhìn thấy cô giáo thời tiểu học của mình tại một đám cưới. Anh ta đến chào cô với tất cả sự kính trọng và ngưỡng mộ: - Cô có nhớ em không ạ?
Cô giáo nói: - Cô không nhớ lắm, hãy nói về em đi xem nào.
- Em học lớp 5 của cô hồi đó. Em đã ăn cắp chiếc đồng hồ của một bạn trong lớp. Em chắc là cô nhớ chuyện đó mà.
Một bạn trong lớp có chiếc đồng hồ rất đẹp, vì vậy em quyết ăn trộm nó. Bạn ấy khóc và méc với cô có người ăn cắp đồng Lionel Messi trò chuyện với vị khách mới quen trong hồ của bạn. Cô ra lệnh xét cặp cả lớp. Lúc đó, em nhận ra rằng hành động của mình sẽ bị phơi bày ra trước mặt tất cả học sinh. Em sẽ bị gọi là thằng ăn cắp, một kẻ nói dối và hạnh kiểm của em sẽ bị hoen ổ mãi mãi.
Cô đã bắt chúng em đứng quay mặt vào tường và nhắm mắt lại. Cô đã xét từng chiếc cặp và khi lấy được chiếc đồng hồ từ cặp của em, cô vẫn tiếp tục xét đến cặp của bạn cuối cùng. Xong xuôi, cô bảo chúng em mở mắt ra và cô ngồi xuống ghế. Em sợ cô sẽ bêu rếu em trước các bạn.
Cô giơ cái đồng hồ cho cả lớp thấy và đưa trả lại cho bạn ấy. Cô không nêu tên người ăn cắp chiếc đồng hồ. Cô không nói với em một lời và không bao giờ để cập chuyện đó với bất cứ ai. Suốt những năm tiểu học, không một giáo viên hay học sinh nào nói với em về chuyện ăn cắp đồng hồ. Cô đã cứu vớt nhân phẩm của em ngày đó. Cô không nhớ em sao? Sao cô lại không nhớ em được, thưa cô?
Em chắc là cô phải nhớ câu chuyện em đã ăn cắp cái đồng hồ và cô không muốn làm em xấu hổ. Đó là một câu chuyện không thể nào quên. Cô đáp:
- Chính cô không thể nào nhớ được ai đã lấy cắp cái đồng hồ ngày đó, bởi vì khi cô xét cặp tất cả các em, cô cũng nhằm mắt mà.
Trong đời sống, chúng ta cần phải sáng suốt trong mọi hành xử. Có những người cần động viên, có những người cần cổ vấn, có những người cần giám sát. Một người dẫn dắt phải biết vun xới chứ không phải là triệt hạ.
Thuvienxuan theo internet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét