Thời xa xưa, bắt được một conkhi là rẩt dễ. Người thợ săn chỉ cần vào rừng, tìm một trái dừa khô và khoét một cái lỗ trên đó sao cho vừa bãng nắm tay của con khỉ. Sau đó, anh ta uống hết nước và ăn chỗ cùi dừa ngon ngọt. Rồi anh ta dùng dây thừng buộc trái dừa đó và treo nó lên cành cây, bỏ vào đó một trái chuối rồi đi về.
Chẳng mãy chốc con khi phát hiện ra trái dừa, thò tay vào bên trong và có kéo quả chuối ra. Thế nhưng do cái lỗ chỉ vừa bằng nắm tay của nó nên con khi không tài nào lấy quả chuối ra được.
Chỉ cẩn nó chịu buông quả chuối là đã có thể thoát khỏi cái bẫy và chạy đi, thế nhưng liệu nó có chịu buông bỏ hay không? Không đời nào. Bởi loài khỉ luôn nghĩ ràng: “Đó là quả chuối của mình. Mình đã tìm thấy nó. Nó là của mình”.
Đó chính là lý do vì sạo loài khỉ lúc nào củng bị con người bắt.Với lối suy nghĩ tương tự như vậy, loài người chủng ta hay rơi vào tinh thế tự mắc bẫy.
Chẳng hạn, khi bạn tiếc thương khôn nguôi một người thân đã ra đi, ngày đêm bạn đều nghĩ đến họ và bạn không thể làm việc hay ăn ngủ được. Vì sao vậy? Vì bạn không thể buông bỏ, củng như chú khỉ kia không thể buông bỏ quả chuối để tiếp tục sống . Vì bạn nghĩ rằng: “ Đó là con của mình . Mình đã sinh ra nó . Nó là của mình ”. Một số bà mẹ cho biết , ngay từ lần đầu nhìn vào đôi mắt của đứa con mới sinh, bản năng đã cho họ biết rằng chúng không hoàn toàn là do cha mẹ tạo ra mà dường như chúng còn là hiện thân của quá khứ tiền kiếp nào đó, chẳng khác gì một vị khách phương xa bước vào thế gian này. Chính vì thế mà cha mẹ là người chăm lo, nuôi dưỡng và yêu thương con cái của mình , chứ không phải những người sở hữu chúng. Không may là rất nhiều bậc cha mẹ đã quên mất điều đó, trong quãng thời gian nuôi dạy con cái, họ có khuynh hướng sở hữu chúng. Cho đến khi phải buông tay để con cái sống tự lập , thì họ không đành lòng. Giá như họ nhớ rằng chúng ta không ai có quyền sở hữu một ai cả - cho dù đó là con ruột của mình, thì họ đã không phải đau khổ như con khỉ kia bị mắc bẫy trong trái dừa. Bạn hãy nhớ rằng, yêu thương một ai đó nghĩa là phải chấp nhận một ngày nào đó chúng ta phải buông, phải xa họ.
Theo internet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét